Downloadsachmienphi.com

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Heidi –

Căn nhà trên núi Alpe

Một con đường chạy qua làng Mayen-feld xinh đẹp, xuyên qua cánh đồng và dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. Rồi từ đó, nó leo lên giữa các núi đá, len lỏi giữa các vạt cỏ cao, để mặc cho đám cúc gai xâm lấn và chỉ chịu dừng lại nơi lưng trời, trên các bãi chăn thả gia súc.

Hai bóng người hiện ra trên con đường mòn đó. Người lớn hơn là một cô gái miền núi trẻ trung khỏe khoắn. Chiếc váy màu xanh bằng vải bông của cô được một chiếc áo cánh trắng rộng, cổ để hở vừa khéo, trùm lên một phần. Một chiếc khăn vuông buộc túm lấy mái tóc đen dài. Cô gái có vẻ như rất nóng. Cô nắm tay một bé gái độ năm, sáu tuổi, nó xem ra đã mệt lắm vì phải đi bộ dưới cái nắng tháng sáu nóng bỏng. Đúng là mớ quần áo mà người ta đã chất lên người nó không cho phép nó tận hưởng thời tiết tốt đẹp này. Thật tội nghiệp cho cô bé Heidi, bên ngoài một chiếc váy trong mỏng nó phải khoác những hai chiếc váy dày: một chiếc mặc ngày thường và một chiếc mặc chủ nhật. Thêm vào đó, để cho trọn bộ, nó còn choàng một chiếc khăn san đỏ bằng vải bông, được thít khá chặt quanh người.

Chân nó bước nặng nề vì phải đi đôi ủng to đóng đinh, khiến cho nó không thể chạy hoặc nhảy nhót được dù rất muốn.

Cứ thế hai dì cháu khó nhọc đến được làng Dorfli, nơi dì Dete của Heidi đã sống suốt thời thơ ấu.

Qua làng rồi, họ còn phải đi thêm một giờ nữa mới tới được đích của chuyến đi.

Nằm khuất nẻo trên núi, Dorfli không mấy khi có khách. Vì thế mọi cánh cổng và cửa sổ đều rộng mở để đón chào hai lữ khách.

– Chào hai dì cháu.

– Cô dừng lại một chút nào!

– Ở dưới thung lũng có tin gì mới không?

– Hai dì cháu có muốn uống gì không?

Nhưng cô gái chỉ chào lại, cám ơn và cười với mọi người. Cô chỉ dừng lại khi đã tới những ngôi nhà cuối cùng của làng. Tại đây vẫn còn có người gọi cô:

– Đừng có vội đi thế, Dete, nếu cô lên bãi chăn, tôi sẽ đi cùng cô… ồ! Không phải lên tận trên cao kia… Mà chỉ một đoạn đường thôi.

Cô gái dừng lại và đứa bé đi cùng nhân đấy ngồi phịch xuống bên lề đường.

– Cháu mệt hả, Heidi?

– Cũng không mệt lắm… nhưng cháu rất nóng. – Cô bé nói.

– Cháu cứ nghỉ một lát, Heidi. Chúng ta đã đi được nửa đường rồi. Cố lên một chút và một tiếng nữa chúng ta sẽ tới nơi. Được chứ?

– Vâng ạ. – Heidi nói.

Vừa lúc ấy một thiếu phụ tươi cười từ một trong những ngôi nhà cuối làng đi ra và tiến đến bên hai lữ khách. Cô bé đứng dậy, lắng nghe hai người phụ nữ bắt đầu chuyện trò sôi nổi về tất cả những người sống ở Dorfli và những nơi xa gần.

Chỉ sau khi đã nói đủ mọi chuyện ngồi lê đôi mách, thiếu phụ dường như mới nhận ra cô bé. Làm bộ ngạc nhiên, chị ta nhân tiện lấy cô bé ra để tiếp tục việc dò hỏi:

– Em đi đâu với đứa bé này thế?… Nhưng không phải cháu nó là con người chị đã mất của em sao?… Tội nghiệp, bé thế mà đã mồ côi.

– Vâng thưa chị, – Dete nói, – đúng cháu nó đấy. Cháu nó sẽ ở với ông cậu và em đưa cháu nó đến đấy.

– Em điên à, Dete!… Làm sao em có thể mảy may nghĩ rằng ông già ấy sẽ nhận nó cơ chứ…

Ông ta sẽ tống cổ hai dì cháu ra khỏi cửa… ôi!

Điều đó sẽ chẳng phải đợi lâu đâu.

– Không! – Dete nói dứt khoát. – ông ấy là ông nội nó. Chị biết là em đã trông nom cháu nó cho đến tận bây giờ. Nhưng người ta đã đề nghị với em một chỗ làm tốt, nếu cháu Heidi cứ ở với em thì em sẽ buộc phải từ chối. Chị cũng hiểu đấy, Barbel, không thể như thế được; em không thể hy sinh thân mình. ông cụ cần phải giúp chúng em và em chắc chắn là ông ấy sẽ giúp..- Chị không dám chắc như em được. – Barbel nói. – Chị biết ông ấy mà… Làm sao ông ấy có thể trông nom một đứa trẻ còn bé như thế này?…

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo