Downloadsachmienphi.com

Người Con Dâu

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Người Con Dâu –

Vào một buổi xế trưa trong làng Lưu Thôn, mặt trời cuối tháng Bảy như một cái lưỡi lửa, liếm mái nhà, bờ sông, cánh đồng trơ trụi nứt nẻ, và những cái sân rộng, nơi nông dân đang phơi thóc. Không có lấy một người dưới cái hơi nóng hun đốt ấy. Ngay cả dòng nước từ Sông Lưu chảy ra làm thành một cái ao trước dinh cơ nhà họ Lưu, cũng bị nung đốt thành một sự im lặng ngái ngủ.

Cửa sau nhà Nhị Gia mở ra. Trần Thôi Mẫn ngồi sau cái cửa trông ra ao. Nàng là em dâu của Nghĩa Phần, vợ goá của Nhị Gia. Nàng đang thêu chiếc áo cưới cho con gái. Trên tấm lụa sa tanh màu đỏ lợt móc vào khung thêu, là hình vẽ hai con vịt bằng phấn hồng, con trước con sau, nhưng bơi rất sát nhau. Hai ba đường vẽ gợn cong, biểu tượng cho sóng nước bên dưới hai con vịt. Cây kim của Thôi Mẫn liên tục cắm xuống rút lên trên tấm sa tanh. Thêu hoa lá hoặc vịt thì không khó khăn gì, nhưng nàng phải hết sức chú ý khi thêu những làn sóng. Nàng phải chú tâm từng mũi kim, mặc dù nàng rất buồn ngủ vì hơi nồng nực của một buổi chiều cuối tháng Bảy.

Một giọt mồ hôi rơi xuống tấm sa tanh đỏ. Nàng khẽ rút từ khuôn thêu một chiếc khăn nhỏ in hàng chữ đỏ “Chào Mừng”, và lau trán. Nàng ngẩng lên và thở phào. Bên ngoài trời nắng chói chang, và trong một lúc nàng không thể phân biệt được nước ao và con đường dọc bờ ao. Tuy ngồi trong rợp mà mặt nàng vẫn đầm đìa mồ hôi. Nàng vừa lau trán xong thì mồ hôi lại ứa ra. Quấn chiếc khăn vào ba ngón tay phải và tay trái nắm đuôi khăn, nàng chùi mạnh trán hai lần nữa. Chiếc khăn này là của An Phúc, chồng nàng, mua từ Thượng Hải, trong lần về thăm nhà vừa qua, đã gần một năm rồi. Thoạt đầu nàng muốn để dành, nhưng cuối cùng chiếc khăn sọc màu lục đã cũ quá rồi. Thế là nàng phải lấy những chiếc khăn mới ra, cho thằng con trai Đại Chí một cái, một cái cho con gái là Vân Thụy, và chiếc này của nàng. Chiếc khăn bốc mùi long não khi nàng chùi mặt.

Nheo mắt lại, nàng nhìn con đường bên kia ao. Không có ai cả. Lần trước chồng nàng về cũng là một buổi trưa nặng nề và im lặng như thế này, dưới mặt trời thiêu nóng. Bố chồng nàng bị sốt và tiêu chảy sau một cơn cảm nắng. chồng nàng hoảng hốt tưởng chồng chết, nên nhắn tin con trai ở Thượng Hải phải về ngay. An Phúc trở về và ở lại bảy ngày cho tới lúc ông bố qua cơn nguy hiểm. Tuy trách mẹ chồng quá hoảng hốt, nhưng Thôi Mẫn thầm sung sướng được đoàn tụ bất ngờ với chồng. Từ sáng đến tối, An Phúc hầu kề bố, thoa bóp lưng và chân cho bố, sắc thuốc cho bố uống, và săn sóc bố. Nhưng về ban đêm, chồng nàng là của nàng. An Phúc rất sợ sự nóng bức. Sau khi làm tình xong, chàng quay đi tránh đụng chạm đến thân thể vợ. Nàng thường nằm bên cạnh chồng, quạt cho chồng ngủ. Mùi thân thể chồng mơn man mũi làm nàng sung sướng và thoa? mãn, mặc dù thân thể hai người không đụng vào nhau.

Bây giờ, mãi đến ngày cưới con gái chàng mới về nhà. Nàng đặt chiếc khăn mặt lên khung thêu. Giọt mồ hôi trên tấm sa tanh đỏ khô đi thành một hình tròn rộng, giống như mặt trăng lờ mờ ở chân trời vào buổi bình minh. Cong ngón tay út, nàng chọn sợi chỉ lụa màu hoa cà. Mỗi khi kim thêu xuyên qua lớp sa tanh căng thẳng, một âm thanh lờ mờ vang lên, “Bựt!” Trong lúc nàng thêu, nàng nhớ lại buổi sáng ngày cưới của chính nàng, hai mươi năm về trước. Sáng sớm hôm ấy, nàng đánh thức nàng dậy. Nàng khẽ trả lời mẹ, nhưng vẫn nằm trên chiếc giường ấm áp và ngủ lại. Nàng mơ hồ nghe tiếng mẹ:

– Thôi Mẫn, sẽ để con ngủ thêm một lát nữa. Sáng mai vào giờ này, con sẽ phải dậy sớm, dâng trà cho cha mẹ chồng. Chú con đã nhiều lần cho con biết nhà họ Trần là một gia đình sang trọng, và luật lệ nhà họ rất khe khắt. Con phải hết sức thận trọng. Con ơi, con phải thức khuya dậy sớm; khi bị đối xử hà khắc, dù con đau đớn thế nào, cũng không được để lộ ra mặt. Chú con nói con trai họ là một người tử tế có tư cách; con phải ráng là một người vợ tốt.

Rồi một người lay mạnh nàng khiến nàng tỉnh ngủ hẳn. Đó là bà hàng xóm Trương Đại Má.

– Chúc mừng đại cô nương. Hôm nay là ngày đại hỷ của cô, tại sao chưa dậy? Dậy mau lên, tôi tới để làm mặt cho cô đấy.

Khoác chiếc áo bông cũ của lên bộ quần áo lót mới màu hồng, Thôi Mẫn ngồi bên cửa sổ, quay mặt vào ngọn đèn. Trương Đại Má tìm một chén nước lạnh và nhúng một sợi chỉ dài vào chén nước. Rồi bà ta nắm chặt hai đầu sợi chỉ, và ấn mạnh sợi chỉ vào trán Thôi Mẫn. Bà ta dùng răng kéo sợi chỉ ra, rồi để sợi chỉ bật vào trán Thôi Mẫn. Mỗi lần sợi chỉ bật lại, nàng cảm thấy rát và nhăn mặt lại.

Miệng ngậm sợi chỉ, Trương Dại Má nói, “Đại cô nương của tôi ơi, nếu cô thấy làm thế này đau thì hãy chờ khi nào cô làm con dâu nhà người ta! Cô sẽ phải chịu đựng những thứ đau đớn hơn thế này nhiều.”

Khi mặt nàng làm xong, mịn màng và mượt mà, Trương Đại Má bôi phấn lên mặt nàng. Rồi bà nhấm ướt đầu bút chì, rồi tô lên lông mày của Thôi Mẫn; pha sáp hồng với nước, bà tô đỏ môi nàng và thoa phần còn lại lên hai gò má nàng. Rồi bà bước ra sau lưng nàng, để cuốn lại mớ tóc đen như mun của nàng thành hai búi tròn, và cắm những cây trâm bằng ngọc vào hai búi tóc. Công việc xong, bà nhìn Thôi Mẫn trong gương và nói:

– Này Lý tỷ tỷ, không phải là tôi nói khoe, nhưng khắp làng này không ai xinh đẹp bằng Thôi Mẫn của tỷ tỷ! Nếu không thế thì tại sao bà mai nhà họ Trần tới tận cái làng trên núi này để hỏi con gái của tỷ tỷ, trong khi trong làng họ có biết bao nhiêu cô gái khác có thể lấy được?

Nhìn trong gương, Thôi Mẫn trông thấy trải chiếc áo cưới của nàng lên giường – một chiếc áo chẽn thêu hoa anh đào đỏ, một chiếc áo màu hồng gắn đầy đồ trang sức lấp lánh và chiếc quần cũng màu hồng, một đôi dép thêu bằng hạt trai theo hình phượng hoàng. Bà không ngẩng đầu để đáp lại lời khen ngợi con gái của Trương Đại Má, nhưng dùng vạt áo bông cũ chùi mặt. Thôi Mẫn cảm động muốn oà khóc. Nhưng vì mặt nàng trong gương căng mịn vì son phấn, nên nàng phải cắn môi cầm nước mắt.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo