Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Thiên Thần Giữa Đêm – Lisa Kleypas
St Petersburg, Nga. 1870.
“Họ nói rằng mày là một phù thủy”. Tên bảo vệ đã bước vào xà lim tối và đóng cửa lại. “Họ nói rằng mày có thể đọc được mọi suy nghĩ”. Một tràng cười thô lỗ phun ra từ cổ họng hắn. “Bây giờ tao đang nghĩ chuyện gì? Mày có thể nói cho tao biết không?”.
Tasia cúi đầu xuống, trong khi các cơ trên người nàng đã cứng lại. Đó là điều tồi tệ nhất khi nàng bị giam giữ, phải chịu đựng những cuộc gặp gỡ thường xuyên với Rostya Bludov. Hắn là một người thô tục kinh tởm, ngạo mạn lượn quanh nhà tù như thể những chiếc nút gài bộ đồng phục quanh thân hình mập mạp của hắn có thể đánh lừa người khác nghĩ rằng hắn là một nhân vật quan trọng. Hắn vẫn chưa dám chạm vào nàng – tuy nhiên- mỗi ngày hành vi càng xấc xược hơn.
Nàng cảm thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào nàng khi nàng đang ngồi cuộn tròn trong một chiếc đệm nhồi rơm nơi góc phòng. Nàng biết ba tháng tù qua đã gây ảnh hưởng xấu đến của cơ thể nàng. Vốn có thân hình tự nhiên thon thả, nàng giờ đang mong manh thảm hại. Làn da ngà của nàng giờ đã tái nhợt tương phản rõ rệt với mái tóc xám xỉn màu.
Tên bảo vệ bước đến gần hơn. “Chúng ta sẽ được một mình tối nay”, hắn lẩm bẩm. “Nhìn tao này. Nhìn những gì mày sắp được có. Tao sẽ khiến cho mày nhớ mãi về đêm cuối cùng này”.
Chầm chậm nàng quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào hắn ta mà không có bất cứ biểu hiện gì.
Có một nụ cười nở ra trên khuôn mặt rỗ của Bludov, hắn đang vuốt ve cái đáy quần đang bị kích động của hắn và nhìn chằm chằm vào nàng.
Tasia tập trung vào khuôn mặt của hắn. Đôi mắt không chớp của cô như sâu hoắm khi liếc qua hắn, đó là một sự thừa kế của tổ tiên Tartar. Chúng là một sự băng giá, lạnh nhạt giữa màu xám và màu xanh, giống như nước từ dòng Neva trong mùa đông rét mướt. Một số người lo sợ nàng có thể đánh cắp linh hồn của họ bởi đôi mắt của nàng. Người Nga đã rất mê tín dị đoan. Tất cả mọi người từ nông dân thấp nhất đến Nga hoàng đều đối xử với bất cứ thứ gì tỏ ra khác thường bằng sự khó chịu sâu sắc.
Gã bảo vệ này cũng không khác gì bọn họ. Nụ cười của hắn đã mất đi, và sự cương cứng của gã cũng sụp đổ đột ngột. Tasia nhìn chằm chằm vào hắn cho đến khi hắn đổ mồ hôi hột. Lùi lại, Bludov nhìn vào nàng kinh hãi và đánh dấu thập lên người. “Đồ phù thủy! Những gì họ nói đúng là sự thật. Họ sẽ phải thiêu mày thay vì treo cổ, thiêu đốt mày cho đến khi chỉ còn là tro bụi mà thôi”.
“Cút đi!”, nàng nói trong một giọng thấp.
Chỉ đến khi hắn rời đi như ý định thì có một tiếng gõ vào cửa xà lim. Tasia nghe được giọng nói người vú già của cô, Varka, đang xin để được vào trong. Sự bình tĩnh của nàng rạn nứt, Varka đã già đi rõ rệt trong thời gian thử thách vì những tháng ngày vừa qua, và Tasia cảm thấy thật khó khăn khi nhìn vào khuôn mặt đau khổ của bà mà không khóc.
Kéo đôi môi lại thành một nụ cười mỉa mai, Bludov xác nhận người hầu và bỏ đi. “Bẩn thỉu! Mụ phù thủy đen tối”. Gã lẩm bẩm, đóng cửa lại sau lưng.
Hình dáng khệnh khạng của Varka được vận trong bộ quần áo màu xám, đầu bà quấn một chiếc khăn có thể xua đuổi ma quỷ. Vượt qua ngưỡng cửa xà lim ẩm ướt, bà lao về phía trước.